Nha trang chiều mưa


Đã hai hôm rồi mà trời  vẫn cứ u ám, mưa cứ lâm râm, và một mình tôi ngồi trong công ty. Cảm giác thật là chán, không thể tập trung vào công việc được. Vào  những ngày này, mình lại thèm một chút nắng ấm của mùa hè, một chút nóng nực, thèm cảm giác đầm mình dưới biển với đám bạn. Không biết có phải do trời âm u với những con mưa kéo dài làm tâm trạng của mọi người dường như bị xê dịch lại quá khứ không nhỉ, mà hình ảnh của hồi còn đi học, hình ảnh của bạn mic cứ lởn vởn trong đầu tôi. Một mình trong căn phòng rộng chừng 25m2 với cái bụng đói cồn cào, đi kèm theo cảm giác xe lạnh và tiếng mưa rơi ngoài trên mặt đường, làm mình nhớ lại cái ngày làm việc đầu tiên, Ôi! cái ngày đó sao mà phấn khởi và tràn đầy năng lượng, giống như mình có thể thay đổi cả thế giới chỉ trong vòng 24 tiếng vậy đó. Vậy mà mới có hơn 3 tháng thôi, cái cảm giác đã tiêu biến thay vào đó là cái cảm giác chán nản, gò bó, bức bách, mình thật sự muốn phát bỏ nó, muốn bỏ mặc mọi công việc để có thể tung tăng khắp chốn cùng với những người bạn hay cùng với bạn mic để có thể tận hưởng cảm giác của sự tự do. "Ôi! yêu sao những ngày nắng".

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến