Chào em, người con gái tôi yêu!!!!

     Tôi gặp em từ khi nào nhỉ, a đúng rồi từ cái lúc mới vào trường đại học không nhỉ. Hồi ấy, tôi được phân vào lớp học quân sự trong một lớp học ở tầng hầm( có thể coi là vậy ^^) của khu giảng đường mới xây, khi đó ai cũng rất vui nhỉ, cả mình cũng vậy, có thể là do lúc đó quen được nhiều bạn mới chăng, hay là vui mừng vì đã đạt được mục tiêu vào đại học nhỉ, hay là cảm giác thú vị khi lần đầu tiên được mặc đồ lính ta. Hình như đã bị lạc đề mất tiêu rồi  phải quay về với câu chuyện chính thôi, vào đợt học quân sự đó, tôi đã bị  ấn tượng bởi một cô bạn học cùng phòng với đôi tóc bím trong bộ đồ lính màu xanh, nét mặt lúc nào cũng vui tươi (sau này tôi rất vui vì được học trong lớp với bạn ấy).
     Nhưng hình ảnh cô lính nhỏ nhắn với đôi tóc bím không dộng lại lâu trong tâm trí của tôi, có thể có tôi còn đang mãi để tâm hồn lang thang tận đâu đó. Hết năm nhất, rồi lại đến năm hai, cô lính nhỏ càng ngày càng xinh đẹp, càng được nhiều người yêu mến, bạn bè luôn lấy em ra làm tiêu điểm trong những cuộc trò chuyện giữa những giờ đổi tiết. Khi đó, với lòng hiếu kỳ của một chàng trai, tôi bắt đầu để mắt đến em, và em đã quấn lấy tâm trí tôi từ bao giờ, khi tôi nhận ra được điều đó thì đã quá muộn để xóa bỏ hình ảnh của em. Em là cô gái hết sức đặc biệt, phải nói sao nhỉ, đôi lúc em mong manh như một nhành hoa trước gió, nhưng đôi lúc em lại cứng đầu không thể tả, đôi lúc em lại kiêu kỳ như một nàng công chúa, và đôi lúc lại nhưng một đứa trẻ nũng nịu  khi em gặp vấn đề khó khăn.
     Em thích ca hát, thích du lịch và thích cả hoa sen( tôi chỉ thích ăn chè hạt sen thôi :d). Tôi nhớ có một lần, đã cùng đám bạn đi hái hoa sen tặng em. Oh! khi đó là một ngày giữa tháng năm, tôi theo sự dẫn đường của đứa bạn đến một đầm sen nhỏ ở ven thành phố, vì là đầu mùa sen nên sen không nhiều chỉ lát đát vài bông ngoài phía xa, hồ sen lại toàn bùn đặc( ^^ thật là khó để hái ). Lúc đầu tôi còn lưỡng lực không biết có nên lội ra xa để hái không (vì tôi đâu có biết bơi đâu :D), những sau một hồi xem xét địa hình tôi đã ra một quyết định quan trọng là phải ra xa để hái được những bông sen đẹp nhất. May mà hồ sen đầy bùn đặc, có nhiều cây mọc trên mặt hồ nên tôi đã phải phi thân thật nhanh trên mặt hồ, để chạy giữa hồ hái sen ( ra đến giữa hồ thì bị sụp bùn tưởng là tiêu luôn rồi ^^). Dù phải trải qua nhiều khó khăn nhưng lần hái sen đó đã rất thành công, em đã rất thích còn tôi thì cũng đã rất vui.
    Thời gian trôi thật nhanh, bốn năm học rồi cũng qua, và vào những ngày cuối cùng tôi đã đưa ra một quyết định khó khăn là phải quên em đi. Vì vậy, tôi đã tỏ ra nhiều hành động không hay, nhất là lần đi chơi cuối cùng với em trong buổi party của lớp. Mà chính những hành động đó làm tôi phải ân hận về sau này, ân hận vì đã hành động như vây, ân hận vì không nói với em tôi yêu em đến nào, ân hận vì để em ra đi khỏi cuộc đời tôi mà tôi đã không cố gắng để giữa em lại.
   Nếu có cơ hội lần nữa tôi muốn với em rằng: "Tôi yêu em nhiều lắm, em mãi mãi có một vị trí đặc biệt trong tim tôi dù em có ở bất kỳ nơi đâu!!!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến