Bế tắc toàn tập .................................................

Hôm nay là ngày 18/11/2011, cái gì cần đến thì cũng đã đến rồi, cái thời gian mà tôi lo sợ nhất cũng đã đến mà tôi vẫn chưa chuẩn bị gì được cho gia đình mình, sao tôi ghét cay ghét đắng cái cảm giác bất lực này đến thế. Tôi chỉ biết ngồi đây để gặm nhắm cái cảm giác chua xót, cay đắng, xót xa khi nghĩ về viễn cảnh của tương lai. Hoàn cảnh bây giờ giống như hoàn cảnh cách đây hơn 10 năm về trước, nhưng cảm xúc bây giờ hoàn toàn khác với lúc đó, có thể lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không biết chuyện, nhưng giờ đã biết chuyện thì cảm giác đó thật khó chịu biết mấy, nó làm tôi muốn nổ tung, muốn đập tan một cái gì đó. Nhưng cái tôi buồn nhất không phải là hoàn cảnh bây giờ, vì dù sao nó đã xảy ra rồi, mà cái buồn nhất, lo nhất bây giờ là tương lai của gia đình tôi, không biết tới bao lâu nữa mới có thể ổn định lại được nữa, tới bao lâu nữa mẹ tôi không còn phải lo cơm áo gạo tiền để có thể vui sống, tới bao lâu nữa tôi mới có thể thoát khỏi cái cảm giác bất lực khi có chuyện không hay đến với gia đình, với những người tôi yêu. Tôi HATEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE cái cảm giác này!!!!!!!!................. Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này bây giờ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến